Mong rằng chúng ta sẽ trang bị đầy đủ kiến thức, niềm tin và tình yêu quê hương để hoàn thành mọi mơ ước!
Quê là mẹ
Khi xa quê tôi tự hỏi lòng mình
Mình là ai nay giữa chốn bơ vơ?
Cho tôi gửi lòng mình tới bốn phương
Tới những người tôi vẫn yêu và vẫn mến
Tới quê hương đồng ruộng bạn hiền
Khi xa quê dù thương dù nhớ
Dù mỗi sớm những sáng tinh mơ
Nhớ mùi hương hỡi mùa lúa chín
Nhớ nước trong mỗi mạch, từng ngầm
Dù mỗi trưa cắp sách học về
Nhớ hương đất bụi lùa vào mắt
Nhớ cánh đồng phả gió ngát hương
Dù mỗi khi leo cây lúc chiều tà
Nhớ xa xăm những vần mây chín mọng
Như căng tròn chiếm lấy góc vườn quê
Dù mỗi khi ôn bài vất vả
Nhớ bài học mẹ là quê hương
Nhớ những lần con đau, con ốm
Là những lần mẹ chu đáo lo toan
Quê nhỏ nhưng trong lòng ta vẫn rộng
Ngậm ngùi thay thương sót những ngày xa...
Hỡi tháng năm xa quê!
Hỡi tháng năm bôn ba trường đời!
Đã xa quê, trong lòng không muốn
Vương vấn mảnh tình quê yêu dấu...
Rồi đã xa, xa mãi tận bây giờ
Đất ôm chân, gió hơi mùi khói
Hương lúa thoảng bụi thêm phần đắng
Mắt nghẹn ngào, chân cứ muốn lui.
Thôi ta hẹn quê ta ngày khác
Ngày trở về ta sẽ đổi thay
Hẹn bè bạn học chung một lớp
Thưở ở đòng cắt cỏ chăn trâu.
Xin nhờ quê cho ta gửi một lời
Tới mẹ cha của ta ở đấy
Rằng mỗi ngày ta sẽ vẫn ngóng trông
Rồi xa quê muộn màng lời nhắn nhủ
Để bay giờ sống giữa thủ đo
Thưở vô tư thay vì lo, vì đói
Ở nội thành đất chật người đông
Nỗi nhớ quê giăng kín phủ tâm hồn
Không lá thư, không một tình ấm áp
Oán hận mình sao quá ngây thơ
Tưởng rồi đời sẽ phải đổi thay
Nên mong ngóng, vội, không từ biệt mẹ
Để bây giwof mình lại ngồi trơ.
Nay trở về, đã đổi thay
Tóc đã nhạt phai màu đất cát.
Quê vẫn đó rặng dừa xanh xa tít
Ánh mặt trời hiu hắt nắng cùng lan
Con đường này, ôi chao, ta đã qua
Và như thế, ngôi nhà yêu dấu
Đã về rồi, về tới đồng quê
Cả thế giới chỉ còn tôi rõ, mẹ xa rồi,
tôi lại ngồi trơ...
Tin mẹ, tôi hững hờ ba năm
Xót xa thay những chiều mẹ đợi...
Trong những ngày mẹ mong ngóng một đứa con.
Hỡi cuộc đời xé nát trái tim tôi
Đâu ánh mắt, nụ cười trong sáng
Sáng ngập đầy mỗi lối con đi
Dòng sông kia phủ rộng trời xanh
Thử in nỗi tâm hồn của mẹ
Hay chỉ là dáng mẹ nhỏ, thanh thanh.
Con đau đớn bật òa lên khóc
Mẹ dỗ dành đã là những ngày xa.
Tôi cuối đàu, quê hương như ngừng tắt
Đã quá xa rồi, con người tôi...
2009 - Hoàng Thanh
Nhận xét
Đăng nhận xét