Mình có làm bài thơ này khi đang ở phòng trọ, trong không khí buổi sáng của một ngày nghỉ.
Buồn tôi!
Tôi không cất bước đi
Nắng nhẹ nhàng ngã xuống
Ngoài ban công tầng ba
Khướu hót hoài suốt sớm
Vài âm thanh nhẹ đưa
Tâm trí tôi trống rỗng
Tâm hồn tôi cằn khô
Căn phòng trọ vắng gió
Thiếu người bạn lại chơi
Nắng dường như đã chuyển
Qua cửa sổ phòng tôi
Cả thế giới bừng tỉnh
Chỉ mình tôi ngủ say
Không đơn độc bước tiếp
Tôi đang ngồi ở đây
Nhớ, nhớ, nhớ và nhớ
Quên những gì đã quên
Thời gian trôi qua mãi
Đọng lại trên kẽ tay
Ôi bao nhiêu chỉ thế
Tôi buồn rầu làm sao
Hay vô tâm tôi thế
Nắng nhạt nhòa làm sao
Tôi dụi lau mắt kính
Lớp khí mờ không trung
Ôm ấp đời cô quạnh
Ngày mai đi thật xa...
2011 Hoàng Thanh.
Nhận xét
Đăng nhận xét